CẢM TÁC “ÂN HẬN MUỘN MÀNG”

400 năm hạt sen xanh biếc,

Hội đủ duyên lành, hương khiết kết Sen.

Thể như: "Ân Hận Muộn Màng,”

Tích xưa, mà ngỡ mộng vàng đêm nay…

 

"Ba tiếng ấy,” "viết lên giấy…”  (*)

"Trông hiền từ,” mà "độ nhấn” bâng khuâng…   (*)

Trêu nàng, ngấn lệ rưng rưng,

Ngại ngùng, bối rối, ngập dâng sóng ḷng.

 

"Ăn năn” chưa kịp xếp vần,

Chất đầy ngày tháng, nặng chùn đôi vai.

Cung Sầu... lại viết tên ai...

Dối ḷng, "H.H.” thở dài cùng trăng.

 

Trăng thương, trăng chẻ làm đôi,

Làm con đ̣ nhỏ, đưa Tôi… thăm nàng…

Ngược ḍng quá khứ miên man,

"KHẢI MINH khung cửa” dáng nàng nghiêng nghiêng.

 

Thầy tôi... lạc bước "Đào Nguyên,”

Duyên không chung lối, cơ duyên muộn màng.

Hởi ơi!!!…"Chức Nữ, Ngưu Lang,”

Ngh́n thu!!! "Phạm Thái”… nhớ nàng "Quỳnh Như!”

 

 

Phụ Chú:

 

Đọc xong Thầy điểm nụ cười,

“Bé nào???” quá quắt “chọc quê” Thầy già!!!

Ngô Tuyết Quyên 

Edmonton, Canada – 6/2005

 

(*)  Nguyên văn cuả Thầy Lại

 

Mời các bạn đọc bài  Ân Hận Muộn Màng